Là con trai cả trong một gia đình Châu Á ở Mỹ, mẹ mất sớm, Ethan Mao sống cùng cha, em trai, cùng người mẹ kế và con riêng của bà. Bị phát hiện là người đồng tính trong một lần người mẹ kế lục được cuốn tạp chí dành cho gay trong phòng, Ethan bị cha ruột đuổi khỏi nhà. Từ đó cậu đi lang thang, kiếm sống bằng nghề trai gọi cho đến một ngày quen được với một gã con trai đường phố khác. Remigio, người bạn mới tốt bụng này đã cho cậu tá túc. Đến dịp lễ Tạ Ơn, biết gia đình mình sẽ đi vắng, Ethan bàn với Romigio một kế hoạch trở về nhà mình để lấy lại chiếc vòng cổ kỉ vật của mẹ cùng một ít tiền. Mọi chuyện có lẽ sẽ diễn ra êm thấm nếu người mẹ kế không vô tình để quên món quà dành cho người bà con và phải quay về lấy. Không còn cách nào khác, Ethan cùng Romigio phải trói tất cả thành con tin, cuộc trở về trở thành một cuộc đánh cướp. Nhưng từ đó cậu mới hiểu được nhiều điều về gia đình mình.
Những mâu thuẫn giữa Ethan với các thành viên gia đình sẽ không đến nỗi trầm trọng như thế nếu từ lúc đầu họ dành nhiều thời gian cho nhau. Nếu như Ethan hiểu được sự tình thương từ nghiêm khắc của người cha và nếu như Ethan chấp nhận người mẹ kế, mọi chuyện có lẽ sẽ khác. Nhưng ta cũng không trách được cậu, khi mà sự ra đi của người mẹ ở độ tuổi còn nhỏ là một mất mát quá lớn. Trong cuộc “đánh cướp” chính gia đình của mình, đã có tới hai lần Ethan muốn tự tử, cùng rất nhiều lần lo sợ hoảng loạn, bởi cậu không chủ đích cho cuộc trả thù này, tất cả chỉ là những cảm xúc dồn nén bao lâu nay có cơ hội bùng phát. Tiếc rằng khi cậu chợt nhận ra mọi chuyện thì đã quá muộn. Vẫn còn đó một chút an ủi khi cậu cũng chợt nhận ra tình cảm mà mình dành cho Romigio, từ những việc làm không toan tính, kể cả hi sinh bản thân nhận lấy tất cả trách nhiệm mà người bạn đồng hành đã dành cho cậu. “Ethan Mao” phản ánh một cách chân thực một hiện trạng điển hình của một gia đình châu Á sống ở Mỹ: khoảng cách giữa các thế hệ quá lớn, những người thuộc lớp thế hệ cũ ngày càng trở nên lạc hậu và xa cách hơn lớp thế hệ con cháu của mình. Điều này cũng tương tự như những gì đang diễn ra ở châu Á nói chung và Việt Nam nói riêng: các bậc cha mẹ dù đã tiến bộ hơn ngày trước, nhưng lại bận rộn với công việc của mình và không dành nhiều thời gian cho con cái, để các em rơi vào tình trạng cô đơn, thiếu sự quan tâm, dạy dỗ và định hướng nên rất dễ dẫn tới những hành động sai trái. Nếu không kịp thời nhận ra và sửa chữa khoảng cách này, mọi thứ có thể sẽ có một kết cục đáng buồn như câu chuyện của Ethan Mao.